LÀM DÂU XỨ NGHỆ

(Đò chiều và Văn Thanh)

Chẳng dấu gì em
Anh là dân (cá gỗ)
Củ khoai sùng cho chó .Chó nỏ ăn
Quả cà mặn.,
Ăn ba đời ,vẫn còn khát nước

Ngọn gió lào áo quần rách tướp
Mẹ vẫn hát kiều, ru anh ngủ thâu trưa
Dân ( quê Choa)
Cũng chẳng phải quê mùa
Đói thì đói, chưa bao giờ thiếu chữ
Không quỳ gối trước cường quyền đao phủ
Có chặt đầu
Vẫn đứng thẳng đọc thơ
Cái tính gàn, Đồ nghệ ngày xưa
Em thông cảm từ từ, anh sửa
Nếu ông trời xe duyên hai đứa
Em có về , tắm nước dòng lam
Và ăn,,với anh bát cơm chín tới
Rau vặt quê nghèo ,ngọt vị tháng năm
Vốn sinh ra giữa đất gian nan
Không sợ khổ, sống đời giãn dĩ
Nếu mai đây ,em làm dâu xứ nghệ
Sẽ quen thôi tiếng trọ trẹ quê anh
Có dận ai quyết không đẻ bụng mình
Tính bộc trực nên ưa nói thẳng
Nói xong rồi cõi lòng thanh thản
Gặp lại cười gần gủi than hơn
Bố mẹ anh chân chất quê hiền
Quý con dâu hơn là con đẻ
Gái bắc kỳ nói năng nhỏ nhẹ
Khéo chiều lòng
Ai mà chẳng thương em...

thơ hay, thơ thẩn


Share this

0 Comment to "LÀM DÂU XỨ NGHỆ"

Post a Comment